Đức, người bạn mới quen kể cho
tôi nghe câu chuyện này trong một quán càphê:
Vũ- một
thương gia thuộc loại khá giàu có ở TP HCM- nói với Đức - người bạn mới quen kể
cho tôi nghe cân chuyện này trong một quán càphê chờ giết thời gian : “... Tôi đang có một em
“chiến đấu” lắm, thuộc loại hàng "tuyển" nhân viên bán hàng đàng
hoàng... Bây giờ mà chơi người mẫu là thuộc loại xưa rồi, ông phải học hỏi tụi
tôi, kiếm cho mình một mảnh tình vắt vai, để khi cần còn có người hú hí, dẫn đi du lịch với bạn bè. Quen
với một em loại này, vừa có cảm xúc vừa không mang tiếng và nguy hiểm như đi
chơi gái mại dâm...”. Chúng tôi đang ngồi ở một quán café thuộc loại nổi tiếng ở Tp HCM vào
buổi chiều cuối tháng 4/2014. Vừa nghe đề cập đến đề tài này, tôi lập tức tập trung cao độ, hỏi tới:
“ông có chắc đó là nhân viên bán hàng không cha nội? Có khi nào ông bị lừa
không?” Nghe tới đây thì Vũ tỏ ra bị chạm tự ái dữ dội : “Ông nói chơi hả? Cỡ già đầu
như tôi mà còn bị lừa sao cha? Tôi không lừa người ta đã là phước ba đời cho người
ta rồi...” Tôi cười khinh khỉnh, im lặng không thèm trả lời. Càng nhìn tôi, Vũ
càng tức... đột nhiên anh ta nói như đinh đóng cột : “Đi, hai ông đi với tôi...
Tôi phải chứng minh cho ông thấy mới được!” Dù không biết Vũ đang muốn chứng minh điều gì
nhưng tôi cũng đứng dậy, thanh toán tiền và bước ra khỏi quán, lên xe đi cùng
với Vũ... Đến trước một cửa hàng bán quần áo trên đường Nguyễn Trãi, Q.5, Tp HCM, Vũ dừng xe kéo tôi vào tiệm nói
nhỏ:"Tôi tặng ông một cái quần jean Mỹ, ông chọn đi !” vẫn chưa hiểu Vũ muốn gì nhưng cái quần jean Mỹ
quả có sức hấp dẫn nhất định nên tôi vội bước vào tiệm với ý định “chơi” một
cái quần “xịn nhất”. Tiếp tôi là một cô gái cao ráo, tuổi khoảng hơn hai mươi, mũi
cao, tóc thẳng, khá xinh đẹp... Lạ một điều, cô gái không thèm hỏi tôi một câu,
cứ nhìn Vũ... cười và đá lông nheo lia lịa. Cho đến khi nghe Vũ nói:“Đây là bạn anh, em tiếp
ảnh cho đàng hoàng...” tôi mới chợt hiểu:Thì ra, đây là người Vũ vừa kể ban
nãy... Quả thật, nhìn cô gái này không có vẻ gì là một gái điếm chuyên nghiệp,
cô chỉ hơn những cô gái bán hàng khác ở chỗ trông tươi tắn, tươm tất hơn và
dùng điện thoại di động quá “xịn” - so với vị trí nhân viên bán hàng của cô. Lý
do đầu tiên là vào đây để mua một cái quần jean Mỹ đã bị gác sang một bên, trở
thành một buổi hẹn hò giữa hai người “yêu nhau”. Sau khi thầm thì với nhau một
hồi, Vũ lại kéo tôi đi ra ngoài, vào một quán café khác để chờ... người yêu nhỏ
xinh của anh ta.
Hình chỉ mang tính chất minh họa |